Home / phat-phap-ung-dung
Có một ngôi nhà hoang nọ, tương truyền nhà ấy thường có con ác quỷ, mọi người đều tránh, chẳng ai dám đến ở. Lúc ấy có một thanh niên tự xưng là mình to gan, dạn dĩ và bảo với mọi người rằng:
Tôi dám vào trong nhà hoang ấy ngủ một đêm cho bà con biết. Thế rồi anh vào đó ngủ thật.
Lát sau, có một chàng nữa ở xóm khác, thường ngày tự cho mình là gan dạ và mạnh bạo hơn ai hết; cũng nghe nói trong nhà hoang có quỷ, anh liền vác dùi đến và xô cửa vào đánh.
Anh chàng vào trước đang ở trong nhà nghe động bên ngoài rồi thấy cửa mở tưởng là quỷ thật lại ở ngoài cửa đánh vào mình, nên anh giữ kỹ và phòng thủ cẩn thận chẳng cho quỷ ngoài tiến vào. Trái lại, anh ở ngoài lại quả quyết trong nhà có quỷ thật, nên dùng tận lực đánh vào.
Thế là trong đánh ra ngoài đánh vào mỗi phút thêm kịch liệt, cho đến khi trời sáng mới nhìn nhau chưng hửng, biết chẳng có quỷ quái chi cả.
Mọi người ở đời cũng vậy, do nhân duyên mà tạm gặp nhau thật chẳng có cái ta, nhưng các chúng sinh nào có biết! Vì thế nên ai ai cũng ngang chấp là có ta mới cưỡng sanh ra tranh tụng, đâm chém. Giết chóc nhau để bảo vệ “cái ta” vô danh vô vị ấy.
Ta hãy noi gương các vị Sa môn vì các ngài xem cái thân không đáng kể, “Chỉ dùng nó để phụng hành đạo pháp mà thôi”
Khi ta quan niệm được như thế, cuộc đời ta sẽ không còn gì ràng buộc, những tật xấu xa sẽ gội sạch, và con đường đến Niết Bàn không còn bao xa nữa.
Xem thêm:
Có một ngôi nhà hoang nọ, tương truyền nhà ấy thường có con ác quỷ, mọi người đều tránh, chẳng ai dám đến ở. Lúc ấy có một thanh niên tự xưng là mình to gan, dạn dĩ và bảo với mọi người rằng:
Tôi dám vào trong nhà hoang ấy ngủ một đêm cho bà con biết. Thế rồi anh vào đó ngủ thật.
Lát sau, có một chàng nữa ở xóm khác, thường ngày tự cho mình là gan dạ và mạnh bạo hơn ai hết; cũng nghe nói trong nhà hoang có quỷ, anh liền vác dùi đến và xô cửa vào đánh.
Anh chàng vào trước đang ở trong nhà nghe động bên ngoài rồi thấy cửa mở tưởng là quỷ thật lại ở ngoài cửa đánh vào mình, nên anh giữ kỹ và phòng thủ cẩn thận chẳng cho quỷ ngoài tiến vào. Trái lại, anh ở ngoài lại quả quyết trong nhà có quỷ thật, nên dùng tận lực đánh vào.
Thế là trong đánh ra ngoài đánh vào mỗi phút thêm kịch liệt, cho đến khi trời sáng mới nhìn nhau chưng hửng, biết chẳng có quỷ quái chi cả.
Mọi người ở đời cũng vậy, do nhân duyên mà tạm gặp nhau thật chẳng có cái ta, nhưng các chúng sinh nào có biết! Vì thế nên ai ai cũng ngang chấp là có ta mới cưỡng sanh ra tranh tụng, đâm chém. Giết chóc nhau để bảo vệ “cái ta” vô danh vô vị ấy.
Ta hãy noi gương các vị Sa môn vì các ngài xem cái thân không đáng kể, “Chỉ dùng nó để phụng hành đạo pháp mà thôi”
Khi ta quan niệm được như thế, cuộc đời ta sẽ không còn gì ràng buộc, những tật xấu xa sẽ gội sạch, và con đường đến Niết Bàn không còn bao xa nữa.
Xem thêm:
Đọc thêm..